Trong cửa hàng mỹ nghệ, người ta nhìn thấy một chiếc tách uống trà thật xinh xắn.
Họ nói với nhau: “Chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc tách tuyệt mỹ đến như thế.”
Chiếc tách bỗng nói:
“Các bạn không biết đâu, đời tôi không phải lúc nào cũng là chiếc tách trà”
Có một thời tôi chỉ là nhúm đất sét màu đỏ. Ông chủ của tôi đã nắm tôi lên cuộn tròn
và phát vào người tôi, rồi cứ thế mà nhào nặn tôi mãi. Tôi thét lên, “để tôi yên”
nhưng ông chỉ mỉm cười và nói: “chưa được”
“Thế rồi tôi được đặt lên một chiếc bàn xoay” Chiếc tách nói, “bỗng nhiên tôi bị xoay vòng vòng.
“Dừng lại đi!Tôi bị chóng mặt!” Tôi thét lên. Nhưng ông chủ tôi chỉ lắc đầu và nói “chưa được”
Thế rồi ông chủ đặt tôi vào lò nung. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nóng đến như thế.
Tôi tự hỏi tại sao ông lại muốn đốt cháy tôi, tôi thét lên và đập cửa.
Tôi chỉ có thể trông thấy ông xuyên qua khe hở và chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của ông
khi ông gật đầu: “chưa được”
Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra, ông chủ đặt tôi lên chiếc kệ, tôi bắt đầu
thấy mát mẻ. “Thế, tốt hơn rồi” tôi nói. Nhưng ông chủ lại sơn khắp người tôi.
Cái mùi sơn thật kinh khủng. Tôi tưởng chừng muốn ngạt thở. “Dừng lại, dừng lại đi”
Tôi khóc thét. Nhưng ông chủ chỉ lắc đầu: “Chưa được”.
Thế rồi ông lại đặt tôi vào lò nung, không giống như lần đầu tiên.
Lần này nóng gấp đôi lần trước và lần này tôi biết mình sẽ chết ngạt. Tôi nài nỉ van xin,
tôi kêu gào khóc lóc. Suốt thời gian đó tôi chỉ nhìn thấy ông xuyên qua khe hở
với cái lắc đầu ra hiệu: “chưa được”
Khi biết rằng vô vọng, tôi không bao giờ van xin xỏ nữa. Tôi gần như buông xuôi.
Thế nhưng cánh cửa mở ra và ông đem tôi ra ngoài và đặt lên kệ.
Một giờ sau đó ông đặt tôi trước gương và nói: “Hãy ngắm nghía mình đi.
Ta đã xong việc”.
Tôi thốt lên: “Đó không phải là tôi, không thể là tôi. Đẹp quá. Tôi đẹp quá”
“Ta muốn con nhớ rằng, ông chủ nói,
– Ta biết sẽ làm cho con đau đớn khi nhào nặn con,
nhưng nếu ta để mặc con thì con sẽ khô héo đi.
– Ta biết ta làm con chóng mặt khi đặt con lên bàn xoay,
nhưng nếu ta dừng lại thì con sẽ vỡ vụn ra.
– Ta biết trong lò nung rất nóng và khó chịu,
nhưng nếu ta không đặt con ở đó con sẽ bị gãy nát.
– Ta biết mùi sơn rất khó ngửi, nhưng nếu ta không tô vẽ cho con thì con sẽ
không có một màu sắc nào trong cuộc đời. Và nếu ta không đặt con vào lò lần thứ hai
thì con sẽ không tồn tại được lâu bởi vì không giữ được độ rắn chắc. Bây giờ con là
một sản phẩm hoàn hảo. Con đã biết được ý định của ta rồi chứ.
– Cuộc đời là một trường học lớn, chúng ta thường cảm thấy khổ sở và khó nhọc khi
đối diện với những nghịch cảnh, khổ đau, nhưng với kẻ trí, khổ đau là một loại
”phước trá hình”, giúp cho ta ”mở mắt” tỉnh mộng, trưởng thành và vững chải hơn,
biết thương đời hơn. Ta không thể thay đổi được hướng gió nhưng có thể điều chỉnh
được cánh buồm để yên bình trong biển sóng mênh mông..
– Trong sư tu hành, Ngài Thiền Sư Hoàng Bá có 2 câu thơ để đời:
” Chẳng phải một phen xương lạnh buốt
Hoa mai đâu dễ ngửi mùi hương..” !!!
Như Thị
Cảm Ơn
Cảm ơn những tháng mùa đông
Biết ngày xuân đến ấm nồng ban mai
Cảm ơn thất bại, đắng cay
Để cười mãn nguyện hôm nay công thành
Cảm ơn … từ chối, đoạn đành
Để ta dấn bước thực hành, trải qua
Cảm ơn lời lẽ xót xa
Từ nay biết sẽ thốt ra những gì
Cảm ơn “tiếng bấc, tiếng chì“
Hiểu lòng nhân thế, chẳng vì bận tâm
Cảm ơn ngày đó lạc lầm
Mà nay tránh khỏi hố hầm đọa sa.
Cảm ơn hạnh phúc nở hoa
Hiểu thời gian khó bao là chắt chiu…
Cảm ơn đau khổ, cô liêu
Khiến ta lắng lại học nhiều điều hay
Cảm ơn cuộc sống cuồng quay
Để trân quý một phút giây yên bình
Cảm ơn ai đã vô tình
Ngộ ra cảm giác khi mình vong ân
Cảm ơn kẻ oán, người thân
Cho ta thành tựu chữ Nhân, chữ Hòa.
Cảm ơn đạo lý Phật đà
Giữa đời thuận nghịch vẫn là thong dong
Cảm ơn trời đất mênh mông
Ôi! Sao nói trọn tiếng lòng “cảm ơn”!!
Như Nhiên – Thích Tánh Tuệ